Giờ đây trên thảm cỏ của sân Bernabeu không còn bóng dáng của Pepe hay Ronaldo nữa nhưng hồi ức về họ thì vẫn mãi đọng lại với từng mảnh ký ức của các Madridsita.
Pepe- Kẻ đồ tể mang phong thái Hoàng Gia
Chúng ta thường vui khi chào đón những bản hợp đồng mới, nhưng đó còn là lời báo hiệu của cuộc chia ly. Real Madrid bây giờ là của Toni Kroos, của Varane, của Isco, tương lai sẽ là của Theo, Asensio, … tôi thường nhớ về một thời Real Madrid của Zidane, cũng như một Real Madrid đã từng là thanh xuân của Pepe. Giật mình ngoảnh lại, thấy anh đang khoác áo đội bóng mới, cứ tưởng mình đang mơ, hóa ra bánh xe thời gian đã lăn bánh mất rồi. Chuyến tàu thời gian không có vé khứ hồi, sân ga tuổi trẻ khi ta đã rời đi là vĩnh viễn không có lối đi về, chỉ có kí ức là tồn tại mãi mãi. Nó chỉ tồn tại trong tâm trí của những thế hệ Madridistas được xem Pepe chạy trên sân, bị mê hoặc bởi cái vẻ mạnh mẽ máu lửa qua từng cú xoạc bóng, cảm động khi chứng kiến sự cần mẫn của anh qua những giọt nước mắt. Thế nhưng sẽ chẳng bao giờ được thấy anh trong màu áo trắng có thêu logo của Real Madrid thêm một lần nào nữa.
Bây giờ là Pepe, sau này sẽ là Ronaldo, Modric, Ramos, thời gian chẳng bao giờ chừa một ai. Những nhân tố trẻ tuổi sẽ thay thế dần dần những chiến binh già cỗi với đôi chân mỏi mệt. Để rồi sau này, khi bất chợt thấy hình ảnh Pepe trên sân, hay Zidane, Ronaldo béo, chúng ta lại bâng khuâng nhớ về một thời đã xa, những hình ảnh thân thuộc sẽ mãi ở một vị trí trang trọng trong nhà kho ký ức.
Cám ơn Pepe!
Ronnaldo- Huyền thoại chinh phạt sự vĩ đại
Sự vĩ đại không tìm đến với Ronaldo mà anh tự đi chinh phục nó.
Ngày anh phải 4 lần liên tiếp ngước nhìn Messi đoạt 4 QBV, người ta bảo anh là kẻ về nhì kèm theo những lời sỉ nhục. Đến lần thứ 5 phải nhìn người đồng nghiệp lên ngôi, người ta bảo sẽ chẳng có cửa cho Ronaldo phá được kỉ lục vĩ đại đó, anh lại trở thành một kẻ đáng thương hại. Ấy là khi chúng ta đặt giới hạn đó cho một người bình thường, nhưng với Ronaldo, anh thách thức mọi giới hạn, anh đạp lên những lời chỉ trích mà đứng dậy, âm thầm lặng lẽ luyện tập mỗi ngày để vượt qua những lời cay nghiệt mà người đời gán lên cho mình. Hệt như một người lữ khách đi trên sa mạc, cắn răng chịu đựng cơn khát, bão cát để tìm kiếm sự công bằng dành cho chính mình.
Cơn mưa năm ấy tại Bernabeu, người ta thấy một Ronaldo đứng lặng lẽ trước thất bại với Barcelona. Đêm Zurich, người ta thấy một Ronaldo bật khóc khi nhận QBV, anh vỡ òa khi phải chịu đựng quá lâu sau 4 năm làm cái bóng bên cạnh Messi. Đêm huyền diệu tại Cadiff, Ronaldo tràn đầy tự tin, người đàn ông 32 tuổi với ước mơ, khát khao không bao giờ tắt, đứng trên đỉnh thế giới sau một thời gian dài vượt lên trên bão táp định kiến.
Giờ đây, người ta sẽ nhìn anh như là một kẻ đi chinh phục, không bỏ cuộc, đầu hàng trước những cay nghiệt của cuộc sống, hay là một vị vua vĩ đại trong lịch sử thế giới bóng đá? Còn với tôi, Ronaldo vẫn sẽ mãi là Ronaldo, người đàn ông với khát khao và mơ ước của một cậu bé tuổi đôi mươi, ý chí phi thường không cúi đầu trước số phận, sẵn sàng thách thức, vượt ra xa những giới hạn của một người bình thường. Dù người đời có cay nghiệt đến đâu, họ không cho anh sự công bằng với Messi, anh vẫn luôn có một vị trí trang trọng trong trái tim những người yêu mến mình.
Cơn mưa năm đó, anh khóc sau những thất bại. Cơn mưa năm nay, anh nhìn xuống dư luận, ngạo nghễ trên ngai vàng của một vị vua. Còn tôi viết cho anh trong một buổi chiều mưa Hà Nội.